🛷 Vợ Tôi Là Quận Chúa
Hôm nay, ngày 2 tháng 01 năm 2022 , tại số 809 Phố Trần Phú, Phường Văn Quán, Quận Hà Đông, Hà Nội. Tôi là: Trần Nam Tú. Sinh ngày: 16/01/1959. Chứng minh nhân dân số: 786448900025 cấp ngày 23/9 /2001 tại Công an Hà Nội. Và vợ tôi là bà: Nguyễn Kim Anh. Sinh ngày: 7/9/1962
Vì tôi đã già, vợ tôi đã cao tuổi rồi. 19 Thiên sứ trả lời rằng: Ta là Gáp-ri-ên, đứng trước mặt Đức Chúa Trời; Ngài đã sai ta đến truyền cho ngươi và báo tin mừng nầy. ⚓ 20 Nầy, ngươi sẽ câm, không nói được cho đến ngày nào các điều ấy xảy ra, vì ngươi
Vợ tôi và tôi thống trị Tam giới. Tình trạng: Đang cập nhật. Nguyên Tương Vi kiếp trước là Đoan Ninh quận chúa, tuy bị ép gả hết bốn lần, nhưng lại rất xứng với bốn chữ "Đoan Trang Nghiêm Chỉnh". Sau khi cô ấy chết, bốn vị hôn phu đó đều trở thành nhân vật
Tôi rất đau lòng nhưng nói thế nào vợ cũng không nghe, còn cho là tôi dung dưỡng thói xấu của con. Tôi cũng từng sốc khi phát hiện giới tính khác thường của con, nhưng tôi nhanh chóng hiểu và thương con nhiều hơn (ảnh minh họa).
Lời bài hát: Vợ Tôi Đi Lấy Chồng. Lời đăng bởi: thongnguyennhat. Vợ Tôi Đi Lấy Chồng. NL: Anh là kẻ *** đời gió bụi. Em là người vợ trẻ buổi hoa niên. Giờ đây đành chịu rẽ duyên. Chẳng qua hai chữ kim tiền mà thôi. 1. Anh ký tên trên mảnh giấy ly thân đẫm đầy
Vợ tôi vẫn mãi là "nàng công chúa" như lời bố mẹ tôi nói. Mỗi lần tôi đề cập đến vấn đề công việc, hay chi tiêu trong gia đình thì vợ tôi lại nổi nóng lên "Em chưa thích đi làm. Anh xem em làm được gì? Xưa nay em có biết làm gì đâu, việc gì cũng cực khổ. Lúc yêu em đã nói rõ là sau này cưới nhau rồi em ở nhà, anh cũng đã đồng ý. Giờ anh đổi ý sao?.
Hơn 1 năm vợ tôi mang bầu sinh cô công chúa đầu lòng, giờ cháu lên 5 tuổi rồi. Vợ chồng tôi cũng chỉ làm công ăn lương, không quá khá giả nhưng đủ ăn, đủ tiêu. Trước kia khi chưa lấy vợ tôi được bố mẹ cho căn nhà này, lúc đó chỉ mình tôi đứng tên.
Tôi tìm hiểu thì được biết chỗ này là nơi sinh hoạt của "Hội thánh đức chúa trời" ở xã Hoa Động, huyện Thuỷ Nguyên. Quá xót xa, tôi tìm cách đưa bằng được vợ con về chăm sóc.
Cũng nhờ vào Vợ Ta Là Quận Chúa mà tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến Hổ Đầu Miêu Diện, và cũng vì lối kể của chị khiến tôi khẳng định được đây là một nhà văn của sáng tạo, của niềm đam mê, và của sự truy cầu thay đổi trong nghệ thuật, là nhà văn cần mẫn và tỉ mỉ, cẩn trọng mà tinh tế và cũng là một con người dám nghĩ, dám làm và dám đột phá.
u7yr. Xem ra, ăn lương triều đình không chừng thật sự sẽ khiến người ta thông minh hơn hẳn. Quận chúa cau mày, vươn người ra ngoài cửa sổ, tôi dang hai tay về phía nàng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón lấy. Do dự một lúc, cuối cùng quận chúa vẫn nhắm chặt hai mắt rồi nhảy —— May quá, tôi vừa vặn đón được nàng ôm trong ngực mình. Cảm giác duy nhất lúc này là, thân thể của quận chúa thật mềm mại quá, đúng là cách biệt một trời với lúc ôm gã sơn tặc kia —— Nghĩ gì vậy chứ, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ! Tôi vội giấu cả mình và quận chúa vào trong đám cỏ dại. Quan binh “Trong xe còn có người nào?” Nhị sư huynh “Trong xe? Ách…” Quan binh “Ta càng ngày càng thấy ngươi có vấn đề!” Nhị sư huynh “Bên trong, bên trong còn có thê tử của tôi!” Quan binh “Tam Cửu, đi vào lục soát!” Vị quan binh tên Tam Cửu lập tức nhảy xuống ngựa tiến đến. Nhị sư huynh “Các người muốn làm gì?! Đừng có làm loạn!” Một hồi huyên náo. “Bên trong chỉ có một nam một nữ, không biết có phải người của vương phủ hay không.” Quan binh tên Tam Cửu kia nói. “Áp giải bọn hắn về thẩm tra.” Vị quan binh đầu lĩnh nhìn nhìn Nhị sư huynh, rồi kêu người đánh xe quay đầu xe lại. “Các người… Các người muốn làm gì!” Nhị sư huynh càng chống cự mãnh liệt. Thấy bốn vị quan binh kia rời đi áp giải theo chiếc xe ngựa cao cấp của mình, ngồi núp trong đám cỏ dại mà tôi chỉ biết ngây người nhìn theo. Sự tình đã phát triển hoàn toàn không theo như ý chúng tôi muốn. “Làm sao bây giờ, chúng ta có nên đi theo không?” Nhìn chiếc xe ngựa càng ngày càng xa, quận chúa lo lắng quay sang tôi hỏi. “Như vậy chẳng khác nào chui đầu vô lưới.” Thấy xe ngựa rẽ ngoặt rồi dần biến mất, tôi mới cùng quận chúa rời khỏi đám cỏ bước ra ngoài đường. “Nhưng bây giờ…” “Đi tiếp thôi.” Tôi nhìn bốn phía xung quanh một lượt, “Nếu tôi nhớ không lầm thì cách đây không xa có một dịch trạm nhỏ, chúng ta cứ đến đó nghỉ ngơi trước đi.” “Vậy còn Nguyệt Nhi…” Sắc mặt quận chúa có chút tái nhợt. “Đừng lo lắng, quan binh không biết ba người bọn họ rốt cuộc là ai, chỉ là hành vi của Nhị sư huynh trông quá đáng nghi mà thôi.” Tôi vừa nói, vừa tháo túi nước bên hông ra đưa cho quận chúa, “Nếu không tra được gì, bọn họ sẽ rất nhanh được thả ra. Quận chúa, người uống chút nước đi, rồi chúng ta tiếp tục lên đường.” Quận chúa chần chờ đón lấy túi nước trên tay tôi, sắc mặt của nàng càng ngày càng tái, hệt như không có chút máu nào. “Quận chúa, người có cảm thấy choáng váng không?” Để đảm bảo, tôi hỏi thử. “Choáng váng? Hình như, có một chút…” Quận chúa cười cười, nhưng chỉ cần nhìn thoáng là tôi biết nàng đang gắng gượng. Nguy rồi, đây là hiện tượng cảm nắng. Thân mình chỉ vừa mới khỏi bệnh, lại còn phải bôn ba trên đường, thời tiết thì oi bức, còn bị dọa một phen… Lại còn không hiểu sao bỗng phải giả danh làm thê tử của tôi… Muốn không cảm nắng e cũng khó. “Quận chúa, hay là chúng ta tìm một đại thụ râm mát nghỉ ngơi trước đi.” Nếu giờ quận chúa mà té xỉu, thì đúng là thảm, lỡ tái phát bệnh nữa thì càng phiền toái vô cùng. “Ta không sao… Chúng ta cứ tiếp tục… đi…” Còn chưa kịp nói cho hết câu, quận chúa đã ngất đi rồi. Hơn nữa, trời bỗng đổ cơn mưa rào. Tôi vội vàng ôm lấy quận chúa, chạy tới cây đại thụ gần nhất mà mình thấy được. Dáng người của quận chúa cũng thật gầy, tôi bế nàng chạy mà chẳng chút khó khăn. Tìm một khoảng đất sạch, tôi hối hả dùng chân gạt sạch đi mấy cục đá nhỏ trên ấy, rồi nhẹ nhàng đặt quận chúa xuống. Sau đó lại vội rót mấy ngụm nước cho nàng uống, và tẩm ướt một chiếc khăn tay lau mặt cho nàng. Tổ tông ơi, ngàn vạn lần xin người đừng có chuyện. Tôi vừa một bên tìm thử xung quanh xem có hòn đá nhẵn nhụi nào để làm gối cho nàng hay không, vừa một bên cầu khẩn đủ loại tổ tông thánh thần. Bỗng quận chúa tỉnh. “Ta… Làm sao vậy…” Quận chúa mở mắt yếu ớt hỏi. “Không có việc gì, chỉ là bị cảm nắng chút thôi, sẽ rất mau khỏi.” Tôi an ủi. Thật ra, hình như quận chúa còn có chút phát sốt, nhưng để nàng khỏi lo lắng tôi đành dối gạt. “Nhưng mà, sao ta cảm thấy người mình nóng quá vậy.” Quận chúa vẫn truy hỏi. “Thế nên mới nói người bị cảm nắng mà.” “Nhưng ta…” “Quận chúa, người trước hết cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một lát đi, lúc thức dậy thân thể sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.” Tôi vội vàng ngăn nàng hỏi tiếp. Quận chúa mở lớn mắtnhìn tôi, sau đó gật gật đầu, rồi khép hai mắt lại. Nhìn thấy quận chúa từ từ chìm vào giấc ngủ, rồi lại nhìn bầu trời mưa rơi càng lúc càng lớn, tôi thật sự muốn ngửa cổ lên trời mà thét gào, hỏi ông trời rằng Thành Nhược Hề tôi đã làm gì sai, tại sao cứ muốn đùa giỡn tôi như vậy. Chỉ mong trời sẽ thương tôi, để cho mưa ngừng, quận chúa cũng bớt nóng sốt, vậy thì chúng tôi mới có thể mau mau tới dịch trạm, rồi nhanh chóng trở về y quán. Mong nhóm của Nhị sư huynh cũng sớm thoát khỏi quan sai, trở về y quán cùng chúng tôi gặp mặt. Ừ, được vậy thì thật tốt. Trời dần dần trở tối, mưa vẫn như cũ rơi đều đều, nhiệt độ chung quanh càng ngày càng lạnh, nhìn quận chúa đang ngủ mà như chẳng được ngon giấc, tôi liền cởi áo khoác của mình ra đắp lên người nàng. Nếu cứ thế này tiếp, chỉ sợ cả tôi và quận chúa đều sẽ xong đời.
"Mọi người đừng hoảng hốt." Ta nuốt nuốt nước miếng, kềm chế chính bản thân mình cũng hoảng sợ như vậy, "Nhị sư huynh, lần này, cần nhờ vào ngươi." "Vì cái gì!!!" Nhị sư huynh giật thót nhìn ta, với tốc độ nhanh nhất đem cả thân người áp vào vách xe. "Bộ dáng của ngươi khá thành thật, chỉ cần dối một chút, quan binh sẽ không làm khó dễ ngươi." Ta kiên nhẫn giải thích. "Vậy không công bằng!" Nhị sư huynh như cũ vẫn dính sát vào biên xe. Hỏa sơn của ta rốt cục phun trào. "Làm sao không công bằng??!!" Ta kích động đứng lên chỉ vào Nhị sư huynh quát, mọi người trong xe bị dọa, sợ tới mức run lên, "Vừa rồi Đại sư huynh ra thì chỉ để người ta xem hắn mắt nhỏ, rồi đứng ngây ngốc đấy, còn ngươi, ngươi chỉ ngồi trong này mà ẻo lả 'Làm sao bây giờ a ~ làm sao bây giờ a ~', kết quả còn không phải là ta ra ngoài giải quyết! Giờ đây thân thể của ta vì tâm bị đe dọa cực độ, muốn được nghỉ ngơi một chút chẳng lẽ cũng không được sao?! Như vậy còn không công bằng?! Làm sao không công bằng?! Ngươi nói đi! Ngươi nói đi! Ngươi nói cho ta nghe!!" Tất cả mọi người đều vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta, cả Đại sư huynh mày cũng vừa nhíu. Đột nhiên cảm thấy hình tượng của mình đã bị tổn hại nghiêm trọng. "Ta, ta đã biết." Nhị sư huynh thân hình cứng ngắc, chỉ biết gật gật đầu. "Biết là tốt rồi." Ta lại khôi phục thanh âm bình thường, ngồi trở lại chỗ. "Bên trong xảy ra chuyện gì! Sao ồn ào vậy?" Bên ngoài có tiếng quan sai truyền đến, vừa nghe đã biết là của một quan binh mày rậm mắt to. Xe ngựa ngừng lại, bên ngoài loáng thoáng tiếng của xa phu "Các vị quan gia, hảo!" Cứ như dáng vẻ trơ như tượng gỗ ban nãy của hắn trước mặt cường đạo chưa từng tồn tại. "Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Quan binh nam lại hỏi. Ta trừng mắt nhìn Nhị sư huynh, ý bảo hắn mau mau hành động. Nhị sư huynh hô "Chúng ta... Chúng ta không có chuyện gì cả!" Huynh đệ, nếu ta là bọn hắn, nghe lời ngươi nói đều cảm thấy được chiếc xe này chắc chắn là có vấn đề. "Vừa rồi vì sao lại lớn tiếng như vậy??" Quan binh nam quả nhiên sinh nghi. "Ta, ta, ta..." Nhị sư huynh gấp đến độ cả mặt đỏ bừng. Nhường Nhị sư huynh giải quyết việc này đúng là sai lầm nghiêm trọng! "Ta cùng thê tử bỏ trốn! !" Nhị sư huynh cuồng ngôn khẩu xuất. Tất cả đồng loạt hướng hắn mà trân trối nhìn. Đại ca à, chiêu này chỉ dùng được với cường đạo muốn cướp tiền ngươi thôi, còn đây là quan binh đó! Bọn hắn là ăn công lương mà! Bên ngoài đột nhiên im lặng, dường như bọn hắn cũng không ngờ đến có câu trả lời này. Ngay lúc chúng ta không biết nên xử trí thế nào, thì bên ngoài có tiếng người nhỏ giọng hỏi "Hay là người của Thái vương gia? " Lòng ta thấp thỏm. "Các ngươi rốt cuộc là ai?" Quan binh nam lại hỏi. Ta men theo biên cửa sổ trộm nhìn ra ngoài, phát giác bên ngoài có bốn quan binh, tất cả đều đứng một bên xe ngựa, Tốt... Như vậy là có lối thoát. Ta quay đầu ý bảo Nhị sư huynh tiếp tục nói chuyện kéo dài thời gian. "Ta, ta đã nói rồi, chúng ta bỏ trốn!" Nhị sư huynh lại tiếp tục nói liều. "Các người đi ra cho ta!!" Ngữ khí Quan binh nam trở nên nghiêm khắc. Ta đến bên quận chúa, nhỏ giọng nói "Xem ra đám quan binh này thật sự là hướng ngài mà tới, chúng ta cần phải nhanh nhanh rời đi!" Quận chúa sắc mặt tái nhợt, lo lắng hỏi "Vậy ta nên làm sao bây giờ?" Trí Ân cô nương cũng gắt gao nắm chặt ống tay áo quận chúa. "Nhảy xuống xe ngựa." Ta vừa nói, vừa nhẹ nhàng đem một bên cửa sổ mở ra, bên ngoài là một mảnh cỏ dại rộng lớn cao hơn cả người, phi thường tốt. "Cao quá, ta sợ!" Trí Ân cô nương đột nhiên than. "Đừng lo, ngươi không cần nhảy." Ta hướng nàng liếc mắt, "Không thể đi quá nhiều người, sẽ phát ra tiếng động lớn. Quan binh chắc chỉ biết được khuôn mặt quận chúa, trước là ta cùng quận chúa xuống xe trốn đi, để cho quan binh không tra ra được, sau sẽ trở lại hội họp." Quận chúa nghe xong lời ta nói, chỉ cắn môi gật đầu. "Nhị sư huynh, ngươi ra ngoài trước ứng phó bọn hắn." Ta hướng Nhị sư huynh nói. "Ta nên nói gì bây giờ??" Nhị sư huynh vẻ mặt cực kỳ khổ sở. "Tùy ý ngươi! Cố sức kéo dài thời gian!" Giờ ta chẳng rảnh để mà quản ngươi, Nhị sư huynh, là chuyện rơi đầu đó! Ta vươn đầu nhìn ngoài cửa sổ, lựa chọn nơi đáp thích hợp, rồi vịn bên cửa sổ, hướng phía ngoài nhảy xuống. Đồng thời lúc đó, Nhị sư huynh cũng mở cửa xe để bước ra ngoài. Hô — ta đã an toàn đáp đất. "Các vị quan sai đại ca, hảo!" Tiếng Nhị sư huynh hô lớn. Ta phất tay ý bảo trong xe mau đưa quận chúa xuống đây. "Ngươi nói ngươi là đang bỏ trốn?" Một quan binh hỏi. "Kỳ thật cũng không phải..." Nhị sư huynh cố gắng phân bua. "Thế này là sao, rõ ràng vừa nãy ngươi nói là ngươi bỏ trốn!" Vị quan binh quát. "Có lẽ là ngài nghe lầm?" Nhị sư huynh vẫn cố dây dưa. "Ta rõ ràng nghe được chính ngươi nói ngươi đang cùng thê tử bỏ trốn! Các ngươi cũng nghe phải không?" Vị quan binh một mực không tin. "Vâng, đúng vậy a!" Mấy quan binh khác lên tiếng phụ họa. Xem ra, ăn công lương không chừng là khiến người ta thông minh. Quận chúa cau mày, đưa thân mình ra ngoài cửa sổ, ta vươn hai tay hướng phía nàng mong chờ đón lấy. Do dự một chút, quận chúa nhắm chặt hai mắt rồi nhảy — vô cùng hoàn hảo, vừa vặn ta ôm lấy nàng trong thân mình, cảm giác duy nhất lúc này chính là thân thể của quận chúa thực hảo mềm mại, so với cùng sơn trại nam ôm cách biệt một trời — Nghĩ gì vậy chứ, bây giờ không phải là lúc để ta suy nghĩ vẩn vơ! Vội vàng lôi kéo ta giấu quận chúa trong đám cỏ dại.
Reads 1,292,355Votes 57,310Parts 160Complete, First published Nov 05, 2018Table of contentsMon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018Mon, Nov 5, 2018
vợ tôi là quận chúa