🌪️ Truyện Yêu Giả Làm Thật

GIẢ YÊU THÀNH THẬT - Review Truyện #ReviewGIẢ YÊU LÀM THẬT Tên khác: Nhất NiệmTác giả: Thánh Yêu.Thể loại: Hiện đại, hắc bang, hào môn, cường thủ, […] free hookup sites 2020 best free hookup site like craigslist free hookup now apps best free hookup sites for men free hookup edmonton free hookup Thể loại: Ngôn Tình, Ngược. Nguồn: Wattpad. Trạng thái: Full. Đánh giá: 8.3/10 từ 157 lượt. Cùng đọc truyện Giả Yêu Làm Thật của tác giả Thánh Yêu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thể loại: Hiện đại, hào môn, ngược, HE. Độ dài: 188 chương & 35 ngoại truyện. Converter: Nothing_nhh. MlAc. La Văn Anh đưa tay nắm lấy tay Nam nói rất nhiều, cũng rất biết thừa dịp lôi kéo làm quen, ngồi thang máy một hồi lâu bất quá liền đứng lên bắt chuyện cùng Tiểu Chu, cửa thang máy đinh mở ra, La Văn Anh dẫn đầu đi ra ngoài, Tạ Nam nhìn theo bóng lưng của cô."Cấp trên như cô ấy thật khó gần gũi."Tiểu Chu cùng Tạ Nam cùng đi về phía trước "Đừng nói bừa, con người Eve rất tốt."Ngay cả có lúc đối với cô rất khắc nghiệt, bất quá Tiểu Chu tự nhiên cũng biết đây là vì cô ấy có ý Tranh ngồi ở trước bàn làm việc, trên cánh tay bọt nước sau khi vỡ ra trông vô cùng thê thảm, thật không nỡ nhìn, sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm máy vi tính, ngón tay ở trên bàn phím gõ rất Nam gõ gõ cửa phòng làm việc.“Vào đi.""Xin chào Tổng giám đốc, tôi là thư ký mới tới."Minh Tranh cũng không ngẩng đầu lên, Tạ Nam đi đến cạnh anh, nhìn thấy cánh tay của Minh Tranh, cô không có hỏi nhiều, Minh Tranh làm xong liền phất tay ý bản cô đi ra ngoài."Công tác cụ thể sẽ có người giúp cô chuẩn bị, còn có hôm nay tôi không muốn gặp bất kì người nào, có điện thoại cũng thay tôi từ chối.""Vâng." Tạ Nam trước khi trước khi rời đi, ánh mắt một lần nữa nhìn chằm chằm vết thương trên tay Minh đến khi cửa phòng làm việc nặng nề vang lên tiếng đóng cửa, thần sắc căng căng của Minh Tranh lúc này mới thả lỏng một chút, anh dựa người vào ghế, cây bút kí tên cầm trong tay cũng bị ném sang một Chu cầm một tập tài liệu đi tới trước cửa, Tạ Nam nhanh chóng gọi cô lại."Julie.""Gì thế?""Lão đại phân phó, hôm nay không muốn gặp bất kì người nào."Tiểu Chu giơ giơ lên tài liệu trong tay lên "Cái này làm sao bây giờ?"Cô đưa tôi đi, tôi đợi tới thời gian ăn cơm sẽ mang vào.""Cũng được." Tiểu Chu tiện tay đem tài liệu đưa cho Tạ Nam."Julie" Tạ Nam kéo cô đến bên cạnh mình."Đợi tôi cùng ăn cơm trưa đi, tôi vừa tới công ty cũng không quen người khác.""Được thôi."Thời gian cơm trưa, Tiểu Chu gõ cửa phòng làm việc La Văn Anh "Eve, chúng tôi đi ăn cơm, có cần mua về cho cô không?""Không cần, các cô đi đi." La Văn Anh cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu hoàn thành đống công Nam cùng Tiểu Chu ăn cơm rất ngon miệng, Tạ Nam xoay người lại nhận lấy hai chén canh mà Tiểu Chu đem tới."Chao ôi, cám ơn, nhanh chóng ngồi xuống ăn đi."Tạ Nam năm nay 26 tuổi, cũng làm ở một vài công ty rồi sau đó mới tới Hào Khôn, có kinh nghiệm và bằng cấp cao, tới Hào Khôn phỏng vấn cũng không gặp quá nhiều khó khăn."Julie, hôm nay tôi thấy tay lão đại bị thương.""Cũng không biết tại sao nữa. Ngày hôm qua không biết làm sao, vốn là ở nhà Eve, lúc trở về liền biến thành như vậy, bảo lão đại đi bệnh viện cũng không chịu đi."Tạ Nam cắn đũa "Lão đại cùng Eve quan hệ không tầm thường sao?""Haiz, cô cũng đừng hỏi nhiều." Tiểu Chu hạ giọng "Dù sao chúng ta cứ làm tốt công việc của mình là được."Vậ đúng. " Tạ Nam đem xương sườn trong chén gắp cho Tiểu Chu, "Hôm nay tôi lần đầu nhìn thấy lão đại, lúc phỏng vấn cũng không có thấy anh ấy ở đó.""Cảm giác như thế nào?""Không nói được mấy câu..."Tiểu Chu nghiêm túc bỏ đôi đũa trong tay xuống"Tôi đã nói với cô, lão đại á, người này bề ngoài nhìn lạnh lẽo rét buốt như băng tuyết, thời gian trước nhất định rất khó tiếp xúc, tôi vừa mới thấy anh ta đã sợ muốn chết, nhưng trời sinh cao ráo đẹp trai, cô nhìn bộ dạng của anh ta một chút đi, tuyên bố Hào Khôn là nơi làm việc. Mấy cô nàng tiểu thư nhờ quan hệ xã hội để lên tầng cao nhất làm việc, về sau cô có thể sẽ gặp rắc rối nhưng mà, làm việc chung thời gian dài cô sẽ phát hiện ra, lão đại là người cũng không tệ lắm, chí ít không giống bề ngoài nhìn rất khó tiếp cận."Tạ Nam như có điều suy nghĩ dùng đũa gãy hãy hạt gạo "Vậy cũng được.""Dù sao cô không có việc gì cũng đừng chọc anh ta, mấy người tầng trên trên cùng luôn luôn có chút cổ quái."Tạ Nam gật gật đầu, đem món ăn gắp cho Tiểu Chu"Cô ăn đi, nếu không sau khi hết giờ làm chúng ta đi ăn buffet đi, tôi biết có một nhà hàng làm món bò bít tết rất ngon.""Được đó."Hai người ăn cơm trưa xong, Tạ Nam và Tiểu Chu cùng nhau đi về phía thang máy, trở lại phòng làm việc của từng người, Tạ Nam cầm ly nước ngồi trước máy tính, ngẩn người, nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn còn sớm, cô nhanh chóng chạy xuống Tranh đã ăn cơm trưa xong, đang đi về phía phòng làm việc."Tổng giám đốc " Tạ Nam đứng lên "Julie có tập tài liệu, tôi đã để trên bàn"Ừ." Minh Tranh đáp nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nữa, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có nhìn cô, nhấc chân vước vào phòng làm tài liệu để ở trên bàn Minh Tranh , anh ngồi xuống ghế, bận rộn làm việc, lát sau mới quyết định mở tài liệu ra kí tên, lại phát hiện bên cạnh để một cái túi ni lông, phía trên còn có tên vài loại thuốc. Minh Tranh đem bịch nilon mở ra, nhìn thấy bên trong là một hộp thuốc mỡ trị phỏng cùng mấy hộp thuốc kháng kiện là của Tiểu Chu đưa, cô ấy lại là trợ lý của La Văn Anh, người đầu tiên Minh Tranh nghĩ đến, dĩ nhiên là La Văn cầm lấy thuốc mỡ để ở trong lòng bàn tay, không một chút nghĩ ngợi đứng dậy chạy ra Nam ngước mắt từ màn hình máy tính nhìn lên, gặp Minh Tranh đi nhanh như cơn gió, cô vội vàng đứng dậy "Tổng giám đốc..."Tiếng nói vừa dứt, Minh Tranh đã sớm đi Văn Anh nằm bò ở trước bàn máy tính nghỉ ngơi một chút, bụng không thấy đói, cả bữa trưa cũng không có ăn. .Minh Tranh vẫn không gõ cửa, trực tiếp vặn mở tay cầm cửa sau đi vào. Đôi tay La Văn Anh đè lên nhau, trán mẫu mực gối lên cánh tay, bên trong phòng nhiệt độ rất thấp, Minh Tranh nhìn thấy bộ dáng này biết rõ là cô đang ngủ, bước chân nhẹ nhàng tiến lấy áo khoác treo trên giá, anh thuận tay phủ lên cho Văn Anh ngủ không được sâu, một động tác rất nhỏ khiến cô mở mắt, chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện đứng bên cạnh mình là Minh Tranh, bả vai La Văn Anh mỏi nhừ ê Tranh vòng qua cái bàn, ngồi ở cái ghế bên cạnh La Văn nhướng mày, ánh mắt xẹt qua cánh tay anh. Quả nhiên đúng như Tiểu Chu đã nói, cổ tay áo vén lên là có thể thấy một mảng rất lớn, La Văn Anh có chút bất đắc dĩ, cô quay sang hướng hướng khác, tay cầm lấy tài liệu bên cạnh bàn"Tại sao không đi bệnh viện, như vậy rất dễ bị nhiễm trùng."Minh Tranh ánh mắt liếc thẳng La Văn Anh"Không có sao, không phải em đã chuẩn bị thuốc mỡ cho tôi rồi sao?"Minh Tranh giơ cái túi nilon lên, đưa tới trước mặt La Văn Anh"Bất quá tôi không được khéo tay, cho nên đến phòng làm việc làm phiền em vậy ’.La Văn Anh nhìn gói thuốc trong tay, lập tức tỉnh ngủ, nhỏ giọng nói "Tôi không có mua thuốc cho anh."Minh Tranh nắm chặt mười ngón tay, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt La Văn Anh "Không phải em?""Ừ, không phải." La Văn Anh để tập văn kiện Tranh suy nghĩ chốc lát, ý tứ của La Văn Anh rất rõ ràng, không muốn nói chuyện cùng anh, nên anh xách túi thuốc chuẩn bị La Văn Anh vang lên phía sau lưng anh "Đi bệnh viện đi."Minh Tranh không có trả lời, thời điểm đi tới cửa quay đầu nhìn lại, tầm mắt La Văn Anh không kịp tránh đi, ánh mắt hai người chạm vào nhau "Eve."Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn còn không lời gì để nói, kéo cửa bước ra khỏi phòng làm việc của La Văn nắm chặt cây bút trong tay, trong công ty này những cô gái kia luôn muốn tranh nhau lấy lòng Minh Tranh, thấy anh bị thương cũng sẽ quan tâm lo lắng chuẩn bị thuốc thang chu đáo, La Văn Anh vén tóc ra sau vành tai, cánh tay vừa động, áo sơ mi khoát trên đầu vai liền rớt xuống đấtMinh Tranh đi về phía phòng làm việc của mình, Tạ Nam từ trước bàn đứng lên, Minh Tranh dừng bước"Cô theo tôi vào phòng làm việc một chút.""Vâng."Tạ Nam nhìn thần sắc Minh Tranh có chút bỡ ngỡ, đi theo phía sau anh vào phòng làm việc, Tạ Nam che đậy tâm tình đang dậy sóng, cẩn thận dè dặt đi tới Minh Tranh trước bàn"Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc?"Minh Tranh ném thứ cầm trong tay lên bàn "Trừ cô ra còn có ai bước vào phòng làm việc của tôi không?""Không có."Minh Tranh ngồi vào bên trong ghế làm việc"Thuốc này là do cô mua?""Vâng, tôi thấy tay của ngài bị thương khá nghiêm trọng, nghe Julie nói ngài cũng không đi bệnh viện, nên tôi mua cho ngài một ít thuốc."Thanh âm Tạ Nam phát run, sắc mặt Minh Tranh khó coi, gương mặt hung ác nham hiểm."Tổng giám đốc?""Cô là người mới đến hôm nay đúng không ? ’"Vâng."Minh Tranh nhìn về cái gói to trong tay"Hôm nay mới đến đã có thể thăm dò nhiều tin tức như vậy, thật không đơn giản".Hai tay khẩn trương nắm chặt lại"Tổng giám đốc, con người Julie rất tốt, tôi với cô ấy rất hợp nhau, buổi sáng lúc vào đưa tin thấy tay ngài bị thương, tôi đây mới bạo dạn hỏi thăm đôi câu.""Cô nhớ kỹ một điểm " Minh Tranh tiếp nhận lời nói của Tạ Nam"Chức trách của cô là thư kí tổng giám đốc, chuyện khác không cần cô phải quan tâm, tôi muốn thấy là thực lực công việc của cô chứ không phải quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này, cô không phải bảo mẫu trong nhà của tôi, hiểu chưa""Đã hiểu." Tạ Nam sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lúng túng đứng yên tại Tranh có chỗ nào gọi là người dễ gần chứ, nếu đổi thành người khác, một câu cám ơn chắc chắn sẽ nói, còn anh thì ngược lại."Đi ra ngoài đi."Tạ Nam nghe vậy, xoay người hướng cửa bước ra. Minh Tranh cầm lấy gói thuốc to ném vào trong thùng từ tầng trên, avatar La Văn Anh sáng Tranh gõ ra một câu nhưng thật ra chỉ có hai chữ "Tay đau."Thật lâu không thấy phản ứng, sau một lúc lâu, mới có đáp lại "Thoa thuốc mỡ, uống thuốc đi, không ổn thì đi bệnh viện."Minh Tranh nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính"Thật sự muốn cùng tôi không chút quan hệ?"Lúc này, Minh Tranh chờ đến tan tầm cũng không có hồi Văn Anh đúng giờ rời phòng làm việc, Tiểu Chu hí ha hí hửng, cô nhắn tin cho Tạ Nam "ĐiTạ Nam sớm đã thu thập xong mọi thứ, ngày thứ nhất tới đây là quen thuộc công tác, cũng không vội, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng làm việc khép kín, suy nghĩ một chút, nhắn tin trả lời cho Tiểu Chu."Julie, thật ngại quá, tôi vẫn chưa rõ nội dung công việc, cô cứ về trước đi, ngày kia là cuối tuần, tôi sẽ nhân cơ hội nhận Chu trở về không có việc gì, trực tiếp ra Nam lâu lâu nhìn về phía cửa phòng làm việc của Minh Tranh, khoảng chừng nửa tiếng sau, mọi người trong công ty gần như về hết, Tạ Nam đứng dậy đi về phía cửa phòng gõ cửa, bên trong lại không có một tiếng trả lời ràng là cô không nhìn thấy Minh Tranh rời Nam vặn mở tay cầm cửa bước vào trong, Minh Tranh không ngồi trước bàn làmviệc, cô đi vào tìm xung quanh, ánh mắt dừng lại trên ghế vẻ như Minh Tranh mệt mỏi, tranh thủ nằm nghỉ ngơi, nhưng cũng chưa đi vào phòng nghỉ bên cạnh, cánh tay anh rũ xuống ở cạnh ghế sofa, trên người tùy ý khoác tấm chăn mỏng, Tạ Nam khom lưng đến trước mặt anh "Tổng giám đốc?"Minh Tranh nhắm chặt hai kêu mấy tiếng rồi cảm thấy có gì không đúng, cô đưa tay sờ thử lên trán Minh quá."Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?"Minh Tranh bỗng nhiên động đậy, cầm thật chặt tay Tạ Nam, cô kinh ngạc, ánh mắt chạm đến đến đôi mắt mở ra của Minh Tranh, đáy mắt mê man đột nhiên chuyển sang lạnh băng, anh bỏ tay Tạ Nam ra. Phó Nhiễm mặc một bộ sườn xám màu đỏ thẫm sắc phượng hoàng chiêu dương đứng trong một đám đông. Cô khó chịu, cố gắng co người lại, khuôn mặt nhăn nhó vì bị lớp trang điểm phủ lên. Cô có thân hình cao ráo. Dù cởi bỏ đôi giày cao gót cô cũng phải cao tới 1m7. Cô cảm thấy rất mệt mỏi khi phải đi đôi giày cao gót này. Đôi lông mày Phó Nhiễm nhăn lại, tỏ ý không kiên nhẫn được nay chính là bữa tiệc đính hôn của là ngày đại hỉ của hai nhà Minh - hôn phu của cô chính là Minh Tam thiếu ở thị trấn Nghênh An nổi danh công tử đào hoa, mỹ nam số một, là một đại soái ca giàu có. Phó Nhiễm không nghi ngờ tướng mạo của hắn, hắn thật sự có thể làm cho những người phụ nữ gặp mặt hắn lần đầu tiên phải kinh lúc này hắn lại đang làm một chuyện vô cùng xấu mẹ Minh gia giận đến xanh mặt. Cha mẹ Phó gia cũng không tốt hơn bao nhiêu. Toàn bộ hội trường đang tập trung nhìn vào cô với ánh mắt đồng tình thương cảm làm cho Phó Nhiễm cảm thấy không được tự nhiên. Cô đứng ở trên khán đài cao, kiên định nhìn vào bóng lưng của người đàn ông Ninh khóc sướt mướt nắm vạt áo Minh tam thiếu không thả."Anh thật sự đính hôn sao? Anh đã nói chỉ cần mình em mà. Chẳng lẽ những lời anh nói lúc trên giường là giả dối sao? "Minh Tam thiếu lấy ngón tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt Thẩm Ninh."Ngoan, đính hôn mà thôi, anh sẽ không kết hôn với cô ta đâu."Bữa tiệc đính hôn này đã chấn động khắp thành phố. Ký giả tự nhiên cũng không thể bỏ qua được những tin đồn bát quái xung quanh bữa tiệc này."Tam thiếu gia, anh có thể giới thiệu cho em biết vị tiểu thư này là ai không?""Tam thiếu gia, hôm nay là ngày đính hôn của anh, anh có biết vị hôn thê của anh vẫn còn đang đợi ở kia không?". . . . . .Phó Nhiễm nhìn Phó lão gia. Ông không kịp phản ứng, cũng không có ý lên tiếng chất vấn. Cô ngậm ngùi thở dài, lắc đầu. Minh lão gia là người đầu tiên thấy mất mặt đã lên tiếng ngăn cản đám kí giả phỏng Tam thiếu cùng cô gái lưu luyến không rời."Bảo bối, ngoan, trở về chờ tin tức của anh.""Còn phải đợi tin tức gì, anh cũng đã đính hôn rồi.""Thành Hữu, chớ hồ đồ!"Minh lão gia biết hắn đối với việc đính hôn này có chút bất mãn."Huống Tử"Tam thiếu gia lên tiếng."Đưa Thẩm Ninh trở về."Thẩm Ninh khó có cơ hội nhìn thấy Minh lão gia, sao có thể cam tâm rời đi như thế, ai không biết rõ tam thiếu gia là người đàn ông của cô, nếu muốn giành, cũng phải xem có đủ sức đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm tới cùng. Cô nhẹ nhàng cầm tay hắn lên,"Thành Hữu, em có thai con của anh.""A -" Tất cả mọi người vô cùng kinh chính là sự sỉ nhục của Minh Ninh ngẩng đầu lên, bộ dáng ngây thơ. Tam thiếu gia mới phút trước còn rất dịu dàng, giờ phút này liền cảm thấy vô cùng lo lắng. Đôi mắt híp lại thâm sâu nhìn chằm chằm vào Thẩm Ninh, khóe miệng hắn chứa ý cười. Vô tình ánh mất âm lãnh đó của hắn làm cô cảm thấy lo giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt lên má của cô,"Thẩm Ninh, em vừa nói cái gì, anh không nghe rõ.""Em...""Tam thiếu gia, vị tiểu thư này nói cô ấy mang thai con của anh!" Ký giả bên cạnh có ý tốt’ nhắc nhở."Phải không?"Hắn cười cười, Thẩm Ninh nhìn không ra tâm trạng của người đàn ông này, tâm trạng của hắn từ trước đến giờ đều không để lộ chút nào ra ngoài."Thẩm Ninh, em nói cho bọn họ biết em mang thai thật không?"Hắn tức này Thẩm Ninh lại phán đoán sai, hắn tức giận thật rồi."Em...Thật xin lỗi, em không có mang thai."Sự lạnh lẽo trong mắt tam thiếu gia tan đi. Hắn vỗ vỗ mặt Thẩm Ninh, không dùng quá nhiều sức nhưng âm thanh phát ra lại làm cho cô cảm thấy đau đớn. Hắn duy trì vẻ ngoài vô hại của mình, còn cô gieo gió gặt bão, bị rất nhiều đèn flash theo sát không ngừng."Huống Tử, đưa cô ấy đi."Sắc mặt của Minh lão gia lúc này mới dịu đi một chút."Thành Hữu, buổi tối em chờ anh."Trước khi rời đi Thẩm Ninh bỏ lại một câu .Tam thiếu gia nhớ tới cách đó không xa còn có một người phụ nữ đang đợi Nhiễm thấy người đàn ông to cao đang từng bước một tới gần mình. Hắn mặt một bộ vét đen. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong tùy ý mở hai nút áo, không có phối hợp cà vạt. Hắn nhảy lên sân khấu. Lập tức cảm giác không khí hung hăng vênh váo đập vào Nhiễm cùng hắn nhìn nhau. Đây chính là Minh tam thiếu, Minh Thành Hữu. Ỷ vào ưu thế chiều cao, hắn ngạo nghễ ngắm nhìn khuôn mặt của cô, lông mày nhỏ nhắn, mắt to, miệng anh đào nhỏ, xuống chút nữa...Vóc người hấp dẫn, bộ ngực nở nang. Đây đúng là mẫu người hắn thích."Lấy ra đi."Hắn duỗi tay ra, bộ dạng công tử giàu có. Người điều khiển chương trình đưa chiếc nhẫn cho Thành Hữu nâng tay Phó Nhiễm, bàn tay cô trắng nõn, ngón tay thon dài, hắn cầm chiếc nhẫn lên, đeo vào tay cô. Chiếc nhẫn kim cương vẫn còn đang đeo vào bất ngờ Phó Nhiễm lại cong ngón tay lên."Như thế nào, không muốn?"Giọng nói hấp dẫn của hắn cất lên vô cùng mị lực. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng liếc qua xương quai xanh của và hắn đang đứng rất gần nhìn cho tới khi có thể nhìn thấy rõ một dấu răng trên xương quai xanh của hắn chưa kịp tan đi. Cô tiếp tục quét mắt qua chiếc cằm kiên nghị, đôi môi thật mỏng, sống mũi thanh cao, đôi mắt đào hoa. Không thể trách được cô vừa mới nhìn thấy hắn đã cảm thấy mất hồn."Phó Nhiễm "Hắn khẽ đọc tên của cô."Chữ Nhiễm trong cấu kết sao?"Phó Nhiễm khẽ cắn cánh môi, ánh mặt trời hắt lên gương mặt cô làm cho má cô trở nên đỏ hơn. Minh Thành Hữu tức giận nhìn chằm chằm vào mắt cô, Phó Nhiễm dùng sức thu tay lại, tháo chiếc nhẫn mới được đeo vào một nửa ném đi. Chiếc nhẫn phát ra một tiếng keng. Dưới đài mọi người đều giật mình nhìn hai môi của Minh Thành Hữu khẽ nhếch lên, khóe mắt kiêu căng."Có phải cô không muốn?"Phó Tụng Đình khẽ đẩy vợ mình một cái. Người hầu bàn vội vàng tiến lên, khom lưng muốn nhặt chiếc nhẫn rơi trong ly sâm banh."Dừng tay "Minh Thành Hữu lạnh lùng cất giọng."Cô không tự nguyện sao?"Phó Nhiễm đứng yên bất động."Tính tình còn rất tự đại. Tôi chỉ mới nói một câu cấu kết thôi, vậy thì sao? Bị người đâm trúng chỗ đau thẹn quá hóa giận sao?""Phó Nhiễm!"Sau lưng truyền tới tiếng quát chói tai của Phó Tụng Đình. Sau một hồi im lặng, Phó Nhiễm thở Nhàn thấy không khí có chút hòa hoãn, bàn tay vừa thu vào lại vươn ra."Để cho cô ấy tự mình nhặt."Hắn cũng muốn nhìn xem cô cứng đầu tới mức nào, liệu có thể sửa cô Nhiễm đi tới, phát hiện dưới sân khấu các ký giả đang chĩa thẳng đèn flash vào mặt cô. Phải rồi, chỉ cần cô khẽ cúi người thì có thể xem là cô đang khúm núm, cúi đầu trước hắn rồi. Nhưng cô biết, sau chuyện này cô sẽ không được yên lắm là ngày mai các trang nhất của báo chí sẽ giật tít tam thiếu gia thương tiếc tiểu tình nhân, ngay tại bữa tiệc đính hôn đã vứt bỏ vị hôn mắt Phó Nhiễm dừng lại trên chiếc nhẫn. Sắc mặt Phạm Nhàn tràn đầy phẫn nộ, không dám đối mặt với con gái sườn xám trên người Phó nhiễm có thiết kế xẻ tà cao tới tận bắp đùi, chỉ cần cô ngồi xuống sẽ bị lộ hết. Cô cũng không để ý nhiều tiếp tục khom lưng xuống."Từ từ."Tam thiếu gia vốn là muốn ở bên xem kịch vui đột nhiên lên tiếng. Hắn tiến tới trước Phó Nhiễm khom lưng nhặt chiếc nhẫn lên. Hắn nhướng mắt cười nhẹ."Anh chỉ muốn đùa với em một chút, chuyện như vậy, nên để anh làm."Phó Nhiễm vừa kinh ngạc vừa thầm cảm ơn hắn, nhẹ thở ra. Minh Thành Hữu nâng tay phải của cô lên, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa. Phó Nhiễm ngẩng đầu, không biết sao, ánh mắt lại rơi vào vết cắn trên xương quai xanh của hắn. Giọng nói của hắn vô cùng ưu nhã nhưng cũng không giấu được sự đùa giỡn trong thật là một người đàn ông chu sân khấu vang lên tiếng vỗ tay. Minh Thành Hữu có thân hình cao tới 1m86, chỉ cần cúi đầu một chút, dễ dàng hôn lên trán Phó Nhiễm. Hắn ghé vào tai cô khẽ nói."Anh thấy cả chân em, làn da rất nhẵn nhụi, rất ** ."Nghi thức đính hôn tiếp tục tiến hành thuận lợi. Phó Nhiễm thở ra, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ Nhàn bưng đĩa đi tới bên cạnh cô."Tiểu Nhiễm, ăn một chút đi. Chắc là con đói bụng rồi?""Mẹ, đây chính là người đàn ông mà mẹ muốn con lấy sao?""Cái đứa bé này. Bao nhiêu phụ nữ muốn được ngồi lên chiếc ghế tam thiếu phu nhân, con..."Phó Nhiễm cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn."Con..."Phạm Nhàn không nói hai lời đoạt lấy ly rượu trong tay Phó Nhiễm."Để ý hình tượng một chút đi. Con là tiểu thư khuê các mà. Con muốn cho người ta nhìn thấy dáng vẻ này của mình sao?"Khóe miệng Phó Nhiễm vẫn lưu lại một chút xem thường."Biết thì thế nào? Cùng lắm thì từ hôn.""Tiểu Nhiễm..."Phó Nhiễm cắt đứt lời Phạm Nhàn."Theo yêu cầu của bọn họ, từ sau con sẽ ở lại nhà Minh Thành Hữu, có thể sẽ rất ít khi trở về.""Cái này mẹ biết, con phải nhớ rõ, hãy nhanh chóng mang thai, như vậy chiếc ghế tam thiếu phu nhân này con mới có thể yên ổn ngồi được."Phó Nhiễm không nói thêm gì lúc bữa tiệc đính hôn hoàn toàn kết thúc thì đã gần đến 9h chiếc xe Bentley màu sâm banh chạy vòng qua đài phun nước tiến vào hội trường. Toàn bộ người Minh gia trên dưới đều đang vội vàng tiễn khách, Minh Thành Hữu đi về phía chiếc xe dẫn đầu, tài xế trong xe liền mở cửa cho hắn."Em còn không đi?"Phó Nhiễm nghe vậy, đi tới trước, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng ôm eo cô, hơi đẩy, hắn và Phó Nhiễm liền ngồi vào xe. Minh Thành Hữu ra lệnh mở cửa sổ xe ra vì khi chạm vào cô hắn liền cảm thấy nóng rực trong người, hơi thở nặng đi qua quảng trường Vạn Nhiễm dựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, vành tai đột nhiên nóng lên, cô nghiêng đầu, trông thấy gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu tới gần."Giúp anh che giấu anh sẽ không bạc đãi em.""Anh có ý gì?"Ánh mắt hắn phát ra nét hấp dẫn gợi cảm."Anh đi tìm tiểu tình nhân của anh."Hắn giương nhẹ cằm dưới. "Chú Vương, dừng xe.""Tam Thiếu, không trở về nhà sao?""Chờ tôi nửa giờ, thiếu phu nhân muốn ăn kem Haagen-Dazs."Chú Vương tươi cười."Thiếu gia thật là có tâm, được, tôi sẽ dừng xe ở ven đường."Bánh xe còn chưa dừng hẳn, Minh Thành Hữu đã đẩy cửa xe ra bước nhanh rời đi. Gương mặt Phó Nhiễm trở nên cứng ngắc, nói thật, cô chưa bao giờ gặp gỡ một người nào như hắn cả. Chú Vương là người thân thiện, thừa dịp đó cùng Phó Nhiễm nói chuyện đôi ba mươi phút sau, vẫn không thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu cuộc điện thoại gọi tới máy của chú Vương."Thưa phu nhân..."Chú Vương xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Phó Nhiễm."Chuyện gì xảy ra, Thành Hữu không phải nói sẽ trở về sao? Người ở đâu?""Phu nhân, Tam Thiếu gia nói muốn mua chút đồ ăn cho thiếu phu nhân vì vậy có thể sẽ trở về muộn. Nói không chừng là đang trên đường về.""Cái gì? Không có chút quy củ gì cả. Ông đưa điện thoại cho Phó Nhiễm!"Chú Vương làm theo lời Lý Vận Linh."Phó Nhiễm, chuyện gì xảy ra? Đã khuya như thế này lại còn bắt Thành Hữu vất vả đi mua đồ ăn cho con. Con cũng không phải là đứa trẻ lên ba, tại sao lại cứ kén ăn như vậy? Hôm khác ăn không được sao, cứ nhất định..."Phó Nhiễm nhức đầu duỗi ngón tay ra, đặt nhẹ lên lông mi."Mẹ, chúng con ở quảng trường Vanda, hắn đi tìm tiểu tình nhân của hắn rồi, có thể là cô gái trong bữa tiệc tối nay."Mười phút sau. Phó Nhiễm nhìn thấy Minh Thành Hữu từ nơi không xa sải bước tới , thân hình cao to của hắn chui vào bên trong xe, trên người toàn mùi nước hoa của người phụ nữ đó làm tràn ngập cả không gian chật hẹp trong xe, nút áo so với lúc rời đi còn mở nhiều hơn, dấu răng như in sâu Thành Hữu cười như không cười nhìn chằm chằm gò má Phó Nhiễm."Thiếu gia?""Lái xe."Hắn lạnh lùng nói. Chú Vương cẩn thận nhìn, xem ra Phó Nhiễm nói không sai, trong tay Minh Thành Hữu không có một túi đồ ăn nào."Rất tốt "Minh Thành Hữu dịu đi dồn Phó Nhiễm tới sát cửa sổ, ngón tay thon dài của hắn nắm lấy bả vai của cô, kề môi vào tai cô nói."Trở về, xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào!"

truyện yêu giả làm thật